Đây giải về 38 điều Hạnh Phúc mà Đức Thế Tôn là đấng thượng sư tự thuyết ra có ý nghĩa như vầy:
Một hôm nọ, Đức Thế Tôn an ngự tại Kỳ Viên Tự JETAVANᾹRᾹMA, là chùa của ông bá hộ Cấp Cô Độc tạo dâng, gần thành Xá Vệ. Khi ấy, có vị Trời ở dục giới hoài nghi về Hạnh Phúc thuyết, bèn lìa cõi trời bay xuống, vào đảnh lễ đấng Đại Từ, và làm cho hào quang sáng ngời rực rỡ, đi hữu nhiễu 3 vòng, rồi đứng tại chỗ phải lẽ, kính lễ hỏi về ý nghĩa hạnh phúc rằng:
KIṂ MAṄGALAṂ BHANTE BHAGAVᾹ = Ngưỡng bạch Đức Thế Tôn! Cái gì gọi là hạnh phúc sự tiến triển của tất cả chúng sanh? Khi ấy, Đức Phật giải đáp về hạnh phúc bằng những kệ ngôn như vầy:
Điều hạnh phúc thứ 28
SOVACASSATĀ: Nết hạnh người dễ dạy, gọi là hạnh phúc cao thượng.
VẤN: Sự hành động làm cho trở nên người có nết hạnh dễ dạy, cần phải làm bằng cách nào?
ĐÁP: Ta phải hành động cho thành ra người không ngã mạn, tà kiến, cố chấp MĀNADIṬṬHIUPĀDĀNA. Cần phải có tâm hoan lạc, đặng lãnh lấy lời giáo huấn chơn chánh của các bậc Thiện Tri Thức và phải có trí đặng quan sát về nhân, quả và không si mê bởi vô minh. Thọ nhận các điều giáo huấn bằng sự cung kính.
Cũng như sự tích năm trăm người lái buôn, khi đi ra giữa biển bị chìm thuyền, cả thảy rủ nhau lội bơi vào nương ở đảo Lăn Ca. Thuở đó có hạng Dạ Xoa nữ, đi kiếm đàn ông đặng gạt bắt về làm chồng. Do các phương pháp của sự khôn lanh đủ cách thức, mấy nàng Dạ Xoa ấy gạt người nam về làm chồng rất nhiều. Đến khi nào gạt đặng người mới thì bắt người chồng cũ mà ăn cho hết. Sự hành động của Dạ Xoa nữ hằng làm như vậy thời gian khá lâu. Một ngày nọ gặp 500 người lái buôn thất lạc vào ở đảo Lăn Ca ấy. Các Dạ Xoa mới gạt rằng: “Chúng tôi cũng đi buôn biển bị chìm thuyền, chồng chết cả. Còn chị em chúng tôi sống sót ở lại đây đã 3 năm chịu sự góa bụa. Vậy thôi xin mời mấy anh em vào đây ở chung với chúng tôi. Cả thảy 500 người lái buôn nghe nói như thế rất lấy làm đẹp dạ, mới dẫn nhau vào ở chung với Dạ Xoa. Một ít lâu người lớn hơn hết, hiểu trạng thái lạ thường không tiện, mới bàn tính cùng cả thảy người buôn biển rằng:
“Này các anh em! Chúng mình ở đây thấy có sự bất tiện, ắt có tai hại đến chúng ta chẳng sai”.
Nói xong những người có tánh nết dễ dạy đều nghe lời người lớn, được 250 người dẫn nhau đi cho khỏi chỗ tai nạn ấy. Còn 250 người kia vì cứng rắn tối mê khó dạy, không chịu nghe lời theo, ở lại chỗ tại hại ấy nên sau bị hại. Tích này còn nhiều lắm xin vắn tắt bấy nhiêu để nhận thấy rằng 250 người có tánh nết dễ dạy đều khỏi bị chết. Còn số người khó dạy kia, phải làm vật thực cho nữ Dạ Xoa.
Trích: Hạnh Phúc Kinh – Tỳ Khưu Giới Nghiêm